Blue Rose
Thứ tình cảm tựa như lời nguyền của hoa hồng xanh, vĩnh viễn khắc sâu trong tâm trí, phải chăng đó là tình yêu....
1.
“Nhìn kia, bên đó
chẳng phải là Kang tổng hay sao?”
“Đẹp thật đấy, lại
còn giỏi giang nữa. Nghe nói cổ mới thâu tóm thêm chuỗi nhà hàng ở Fukuoka,
chưa tới ba mươi mà đã đưa công ty lên top 5 Châu Á khu vực dịch vụ nhà
hàng-khách sạn rồi.”
“Nhưng đúng là lạnh
lùng y như lời đồn, xem kìa, đi cùng bạn gái mà nãy giờ cũng không cười lấy một
tiếng.”
“Đó là bạn gái
đương nhiệm của Kang tổng á? Tôi nhớ cổ đang cặp kè với thiên kim nhà họ Jo mà?
Còn cô gái này nhìn qua rõ ràng là người ngoại quốc.”
“Ây, chuyện với Jo
tiểu thư đã là hơn một tháng trước rồi, tin tức của ông kém thật đấy. Kang tổng
thay bạn gái liên tục, tôi xem cô gái ngoại quốc này cũng chẳng giữ được vị trí
đấy bao lâu đâu.”
“Haha, ông nói có
lý đấy...”
.
.
.
Những tiếng bàn
tán, cười đùa cứ thế lọt vào tai hai nhân vật chính trong câu chuyện. Cô gái
ngoại quốc nghe hiểu họ nói gì, cắn môi bất an nhìn người bên cạnh.
Kang tổng, Kang
Hyewon lại chỉ thờ ơ nhìn lướt qua bàn điểm tâm, cần một miếng bánh nhỏ lên cắn
thử.
Thật nhạt nhẽo, nhàm chán như đám người tọc mạch xung
quanh đây vậy.
“Hyewon, mình qua
bên kia được không? Chị không thích ăn thứ này!”
Cô gái ngoại quốc
ôm cánh tay Hyewon lắc nhẹ.
“Hyewonie, chị không muốn ăn”
Kang Hyewon trầm mặt,
rút cánh tay đẩy bạn gái ra
“Gọi tôi Kang tổng,
còn nữa, đừng chạm vào tôi kiểu đó”
Cô gái nhìn Hyewon
đi xa, chớp mi cố gắng ngăn nước mắt trào ra. Cô cảm thấy sợ hãi mỗi khi ở cạnh
nhau mà ánh mắt của Hyewon lại trở nên thờ ơ lãnh đạm. Chạy chậm đuổi theo người
kia, cô cố gắng bỏ ngoài tai những tiếng xì xào bàn tán xung quanh.
“Hyewonie, chị mới sáng tác một giai điệu nè, nghe rồi nhận
xét giúp chị đi”
“Chị ăn hết suất sushi trưa nay em đặt thì em nhận xét
cho.”
“Hể? Không đâu, Hyewonie toàn đặt suất lớn thôi.Chị không
ăn hết được”
“Vậy một nửa thì sao? Chỉ cần ăn hết một nửa thôi?”
“giảm thêm chút nữa được không?” Bàn tay gầy nhỏ ôm cánh
tay người kia lắc nhẹ.
“.....Giảm hai miếng, không cho mặc cả thêm.”
“Yatta!!! Đợi chị đi lấy đàn.”
“Đi chậm thôi, thật là” Lắc đầu, nét cười hiện lên trên
khuôn mặt vốn lạnh lùng, tràn đầy dịu dàng.
2.
“Hye.. Kang tổng, bữa
trưa nay chúng ta đi đâu?” Cô gái nghiêng đầu hỏi người đang chăm chú lái xe.
“Nhà hàng Nhật”
“Nhưng...” Cô gái vốn
muốn nói, lại vì gương mặt lạnh lùng kia mà im lặng. Tại sao lại đi nhà hàng Nhật,
em đâu có thích cá sống.
Tới nhà hàng, hai
người vào phòng bao riêng. Đầu bếp đã đứng sẵn ở đó chờ yêu cầu. Hyewon chẳng
quan tâm bạn gái đang hoang mang với cuốn thực đơn, chỉ uể oải gật đầu ra hiệu.
Đầu bếp hiểu ý, nhanh chóng đi lấy nguyên liệu, Kang tổng không thích phải chờ
lâu. Cô gái giật mình, chỉ còn cách chọn đại một suất sushi.
Đầu bếp bắt đầu
trình diễn nấu ăn. Phần của Hyewon là steak, quả thực cô không thích cá sống.
Lâu rồi kể từ ngày ấy, không còn ăn lại nữa. Lơ đãng nhìn sang phần sushi được
phục vụ cho bạn gái, Hyewon hơi cau mày.
“Hyewonie, chị no rồi.”
“Chỉ ăn chừng đó thôi à” Cau mày, tỏ vẻ không vui
“Hihi, còn lại Hyewonie ăn nhé!”
“Em không thích cá sống”
“Không được lãng phí thức ăn” Giọng nói tràn đầy nghiêm
túc.
“Biết thế sao không tự ăn hết đi, thật là” Miệng lẩm bẩm
phàn nàn, nhưng vẫn kéo phần ăn về phía mình, nhăn nhó ăn cho bằng hết.
“Ngoan ghê, thưởng em cốc nước này” Cười phá lên khi thấy
bộ mặt khó ở của Hyewon, tay lại nhanh chóng chuyển nước tới tay Hyewon.
Nốc hết cốc nước cho trôi sạch vị tanh ngọt kì lạ đầy
khoang miệng, Hyewon làu bàu
“Cả đời này em sẽ không ăn thứ này nữa”
“Ghét vậy sao còn mua” Mỉm cười dịu dàng
“Chứ em phải làm sao, gần đây chị chỉ nuốt trôi mỗi cái
này”
“Chị xin lỗi, Hyewon à!” Đôi mắt xinh đẹp phảng phất nét
buồn.
“Đừng nói như thế. Cùng lắm lần sau em lại ăn hộ chị, đừng
tự ép mình quá.”
“Hihi, nhưng chị nghĩ chị chán món này rồi. Chị không muốn
ăn lần nữa đâu”
“Lại nữa hả? Chị rắc rối thật nha” Nắm chiếc mũi cao ra vẻ
trừng phạt, nhưng chẳng nỡ nặng tay. Hyewon chưa bao giờ thắng nổi con người
này.
“Kang tổng, Kang tổng...
em sao thế?”
Cô gái thấy Hyewon
thẫn thờ nhìn sushi trên bàn mình, ngập ngừng ướm hỏi:
“Em có muốn ăn thử
không?”
Hyewon hồi thần,
buông đũa trong tay, đứng dậy.
“Tôi ra xe trước,
chị cứ ăn đi”
“Vậy tôi cũng đi”
Cô gái thấy Hyewon muốn đi, vội vã đứng dậy. Nhưng bị ánh mắt sắc lạnh của
Hyewon đóng đinh trên ghế.
“Đừng có lãng phí
thức ăn” Nói rồi, quay lưng đi thẳng.
Cô gái chỉ còn lại
một mình trong nhà hàng, tay siết chặt khăn ăn trên đùi. Trên mặt hiện lên xấu
hổ cùng không cam lòng. Rốt cuộc tôi phải làm sao em mới chịu nhìn tôi, Kang
Hyewon?
Hyewon mở cửa ngồi
vào xe, mệt mỏi thả người dựa vào ghế, nhắm chặt hai mắt.
“Em thử ăn sushi ở nhà hàng chưa, có khi sẽ thay đổi cái
nhìn của em đối với cá sống đấy.” Nằm trên đùi Hyewon, cô gái đưa tay nghịch sợi
tóc dài buông xuống của em.
“Có gì hay chứ, đều là thứ chưa qua chế biến, tanh ngòm.”
“Nói gì vậy?Nấu ăn là một nghệ thuật đó. Tới một nhà hàng
với tay nghề truyền thống cùng một cô gái xinh đẹp, vừa thưởng thức vẻ đẹp của
thức ăn trong bàn tay nghệ sĩ, vừa hưởng thụ sắc đẹp bên mình, đó mới là thứ
làm nên hương vị tuyệt diệu của món ăn.”
“Hôm nào đó em nên thử một chút nha”
“Với chị thì được” Hyewon lẩm bẩm.
“Em mới nói gì đó?”
“Không có gì.”
.
.
.
Chị là đồ lừa đảo. Em đã thử theo lời chị, nhưng một chút
cũng không ngon miệng. Thật khó ăn.
Kết thúc bữa ăn,
Hyewon lái xe đưa bạn gái về nhà rồi mới quay lại công ty. Toàn bộ quãng đường
giữa hai người chìm trong im lặng. Tới cửa nhà, cô gái không xuống xe luôn mà
quay sang nhìn Hyewon.
“Cuối tuần này em rảnh
không? Chúng ta có thể gặp nhau không?”
“Cuối tuần này là vào thu rồi, đã đến mùa của nấm và hạt
dẻ nha”
“Để em mang tới cho chị, canh nấm và cơm hạt dẻ nhé”
“Quả nhiên là Hyewonie mà, yêu quá đi”
“Yêu thì ăn nhiều chút đi, mấy hôm nay lại lười ăn rồi đấy”
“Ha ha, em xem hình như có con bướm vừa bay qua....”
.
.
“Nói sau đi” Hyewon
lạnh lùng bước ra mở cửa xe, hàm ý tiễn khách không thể rõ ràng hơn.
Cô gái chỉ có thể
bước xuống xe, trước khi đi còn cố nói
“Gọi điện cho chị
nhé, lúc nào cũng được, chị sẽ đợi”
Đáp lại cô chỉ có
tiếng đóng cửa và tiếng động cơ khi xe phóng đi xa.
3.
“Kang tổng hôm nay
lại đi một mình à? Cô bạn gái ngoại quốc xinh đẹp của cô đâu?”
Bartender khá quen
với bộ dạng này của Hyewon, thích thú hỏi. Luôn luôn đi uống một mình dù có
đang quen với ai hay không. Hóng hớt chuyện tình của kẻ mặt lạnh này là thú vui
của dân kinh doanh toàn thành phố. Họ còn kháo nhau, ai trong số các nàng thơ
quanh Kang tổng mới là người có thể khiến cô ta nở nụ cười.
Hyewon cầm cốc lên
uống thay vì trả lời.
“Chà, thử cái này
đi, tôi mời.” Bartender cười cười đẩy cái cốc vừa pha chế về phía Hyewon.
Cô nhướn mày nghi
ngờ.
“Không có ý gì đâu,
tôi mới học lỏm được công thức gia truyền của một lão già Nhật. Giấu nghề kín
như bưng. Nhìn không đủ các bước nên sợ không được như kì vọng.”
Bartender cười cười
thì thầm vào tai Hyewon.
“Lại muốn tôi làm
chuột bạch?” Hết người này đến người kia, vì sao luôn đem cô ra để hỏi xin nhận
xét về tác phẩm của mình vậy?
“Nhờ cô đấy”
Bartender cúi người 45 độ về phía Hyewon.
Hyewon cầm cốc uống
thử một ngụm. Mùi vị của wisky dù đã hòa trộn với soda và nước chanh vẫn sộc
vào xâm chiếm khoang miệng. Highball từ thời Chiêu hòa, hương vị cổ xưa của Nhật
Bản, xứ sở nơi hoa anh đào nở rộ, và lụi tàn.
“Woa, nhìn em kìa, cả người đầy mùi rượu còn dám tới đây,
làm sao em vào được?”
“Em muốn đến gặp chị, cả cái bệnh viện này ai dám ngăn
em, hừm!” Hyewon lảo đảo dán sát lại người trên giường.
“Trời ạ, ít nhất em nên đi rửa mặt đi chứ, mùi rượu nồng
quá đó. Uống cái gì mà thành ra thế này” Cố gắng đẩy kẻ đang đè trên người mình
ra, một tay bận rộn che lại mũi.
Hyewon bị ngăn cản mà phát bực, một tay giam cầm cả hai cổ
tay mảnh khảnh của người kia lên đầu giường, một tay giữ cằm cô ấy hôn lên. Mạnh
mẽ tách mở đôi môi mỏng , đem lưỡi xâm nhập không gian của cô ấy, càn rỡ không
chút kiêng dè cuốn lấy người kia.
Thở hổn hển tách ra, Hyewon liếm môi, cắn nhẹ lên môi
nàng
“Thế nào, nếm ra vị gì chưa?”
Cô gái đỏ mặt thở dốc, rũ mắt không nói lời nào. Hyewon
cười khẽ, ghé sát vào bên tai đang đỏ ửng lên của nàng mà thì thầm:
“Là wisky đó, tới từ nơi nàng thơ của em sinh ra”
“Dở tệ, tỷ lệ sai
bét rồi” Hyewon phũ phàng nói.
“Sao chứ? Sai là
sai ở đâu? Này, nói cho tôi biết đi” Bartender vò đầu bứt tai.
Hyewon vứt cho anh
ta ánh mắt tự giải quyết cho tốt đi rồi quay lưng đi thẳng. Đằng sau vang lên
tiếng bàn ghế va chạm và giọng nói gắt gỏng của một ông già
“Thằng lỏi con, dám
học trộm công thức của ông đây à. Tao phải đánh cho mày bay sạch trí nhớ đi thì
mới thôi nhé”
4.
“Kang tổng, tối thứ
bảy này em có thể cùng chị tới nhà hàng Trung Hoa không?”
Cô gái không thể chờ
được cuộc gọi từ Hyewon nên đã tự mình gọi tới.
“Được” Đầu dây bên
kia, Hyewon vẫn chăm chú vào giấy tờ, trả lời đầy có lệ.
“Vậy tốt quá, chị sẽ
nhắn em địa điểm và thời gian nhé. Tạm biệt.”
Cô gái thở phào nhẹ
nhõm. Đúng vậy, chỉ cần mình chủ động hơn một chút, em ấy sẽ dần mở lòng thôi. Cô
phải chứng minh cho đám người kia thấy, cô khác biệt so với mấy đứa con gái từng
ở bên em. Rồi sẽ có một ngày em ấy hoàn toàn thuộc về cô.
Đứng dậy trang điểm
lại cho gương mặt vốn đã xinh đẹp, cô gái chuẩn bị ra ngoài chọn một bộ mới cho
cuộc hẹn hiếm hoi này. Đây sẽ là cơ hội của cô để tiến gần hơn một bước tới chức
vị Kang phu nhân, chứ không phải là tình nhân bình thường.
Hyewon cúp máy, ném
điện thoại cho trợ lý
“Xem tin nhắn rồi
lên lịch cho tôi”
“Vâng tổng giám”
Tới ngày hẹn, cô
gái đến sớm nửa giờ, đảm bảo mọi thứ hoàn hảo theo kế hoạch. Bản thân cô cũng
đã trang điểm kĩ càng gần một giờ, kết hợp với váy xẻ sâu màu đỏ quyến rũ là
gương mặt xinh đẹp trong sáng, mang đến cảm giác vừa mỹ lệ vừa ngây thơ. Vẻ
ngoài là thứ vũ khí sắc bén của người phụ nữ, cô luôn tận dụng rất tốt nó để đạt
được những thứ cô muốn.
Kang Hyewon tới
đúng giờ hẹn, dáng vẻ như vừa tăng ca, vẫn mặc nguyên âu phục công sở, cổ áo mở
rộng, có chút phóng túng. Vẫn giữ bộ dáng lãnh đạm lười biếng, cô không để tâm
bạn gái mình đang gọi những món gì.
Thức ăn lên đầy một
bàn, trước mặt Hyewon là một lồng bánh bao canh nhỏ và há cảo.
Hương vị thanh đạm
thơm mát tỏa ra đầy mê hoặc từ vỏ bánh trơn nhẵn xinh đẹp.
“Có đau không?” Hyewon cầm khăn ướt lau mồ hôi trên trán
cô gái, nhẹ nhàng như sợ cô sẽ vỡ vụn dưới tay mình.
Người kia yếu ớt mỉm cười, khẽ lắc đầu.
“Xem ra em hỏi thừa rồi” Lúc nào cũng chỉ lắc đầu.
“Hôm nay có canh há cảo này” Hyewon chỉ lên cặp lồng ở tủ
đầu giường.
“Chị...ăn không vô, Hyewonie ăn đi” Giọng nói hơi khàn,
thiếu sức.
“Đáng tiếc, ngon lắm đó. Chị định nằm đó nhìn em ăn thật
hả” Hyewon mở miệng trêu chọc nàng, cố gắng đè ép cảm giác buốt nhói trong tim.
Hôm nay chị cũng lại không ăn được gì rồi.
“Ừm, nhìn Hyewon ăn là được. Em khi ăn trông hạnh phúc lắm”
cô gái nắm lấy bàn tay vẫn đang phủ lấy tay mình.
“Hừm, vậy em ăn luôn đây, chị có thèm em cũng không cho
đâu nhé.” Hyewon mở cặp lồng, lấy thìa bắt đầu ăn há cảo.
Cô gái nằm trên giường nhìn Hyewon đầy trìu mến. Dường
như đã mệt rồi, nhưng vẫn cố giữ tinh thần tỉnh táo đợi Hyewon ăn xong.
“Buồn ngủ thì cứ ngủ đi, em ở đây với chị” Hyewon sao có
thể không biết người kia đang cố chống đỡ để nói chuyện với em lâu hơn. Đồ ngốc,
làm vậy chỉ khiến em càng thêm đau lòng mà thôi.
“Nè, Hyewonie, em phải luôn hạnh phúc như thế nhé” Đưa
tay lau đi một chút canh còn sót lại bên khóe môi Hyewon, cô gái nặng nề chìm
vào giấc ngủ.
Khẽ vuốt bàn tay ngày một gầy yếu, Hyewon cúi đầu, cắn chặt
răng. Nước mắt từ khi nào đã tràn ra, rơi trên bàn tay cô vẫn nâng niu.
Hạnh phúc thế nào đây khi tim em như bị dao cứa, từng
nhát, từng nhát một,....
Hyewon cắn thử một miếng há cảo, hương vị mộc nhĩ
cùng với nước canh khiến độ ngấy của thịt băm được giảm bớt, vỏ bánh mềm mại
vào miệng giống như có thể tự tan ra.
Há
cảo ngày hôm đó em ăn đắng ngắt. Em đã nghĩ là do bị lạnh. Nhưng giờ thử lại,
cũng thật nhạt nhẽo.
Hyewon banh mặt ngồi dùng bữa, không chú ý tới ánh mắt
mãnh liệt chờ mong của bạn gái ở đối diện. Từ lúc Hyewon bước vào, cô không hề
rời mắt khỏi em. Cô thật sự vừa yêu lại vừa hận chết bộ dáng thờ ơ lười phản ứng
của em. Nếu như cô có được em, liệu em sẽ cho cô thấy một gương mặt dịu dàng chứ?
Một bộ dáng khác chỉ dành riêng cho cô, nghĩ tới đã đủ phấn khích rồi. Cô gái tự
động viên mình trong lòng, lên tiếng.
“Hyewon, em có biết tại sao hôm nay chị nhất định phải
mời em không?”
“Tại sao?”
“Đến hôm nay là chúng ta đã ở bên nhau được ba tháng
rồi đó” Ánh mắt cô gái hơi tối đi, em ấy quả nhiên không nhớ.
“Vậy sao, ngày mai quà sẽ được gửi tới” Hyewon nói,
chuẩn bị đưa vào bản ghi nhớ công việc cần giao cho trợ lý ngày mai.
“Không phải chuyện đó, hôm nay chị hẹn em vì muốn
chúc mừng mối quan hệ của chúng ta” Cô gái đứng lên, đem hai cốc rượu rót đầy,
đưa một cốc cho Hyewon
“Vì chị, nâng cốc chúc mừng đôi ta, có được hay
không?”
“Ahhh,
lâu rồi không uống rượu, nhớ quá đi à”
“Không
cho phép, nghĩ cũng đừng nghĩ” Hyewon cất đồ uống vào tủ lạnh cá nhân ở phòng bệnh,
dứt khoát cự tuyệt.
“Hyewonie
keo kiệt, không chơi với em nữa, chị đi ngủ” Nằm xuống kéo chăn, đưa lưng về
phía Hyewon.
Hyewon
thở dài, lấy ngón tay chọc chọc người đang nằm giận dỗi. Chẳng chút phản ứng
nào.
Thật
đúng là hết cách mà!
“Một
chút cider thôi, không hơn” Hyewon đầu hàng.
“Thật
sao? Yêu Hyewon nhất trần đời luôn!!!!” Mừng rỡ ngồi dậy, đôi mắt sáng lấp lánh
như ánh sao chiếu thẳng vào tim Hyewon.
Chỉ
là hai cái cốc nhựa thôi, nhưng cô gái vẫn hào hứng nâng lên chạm cốc với em.
“Chúc
mừng cho hạnh phúc của cả hai ta” Nét cười thiên chân, tựa như đứa trẻ.
Hyewon nhìn bạn gái của mình, nhưng suy nghĩ đã sớm
đuổi theo một bóng hình xa xăm. Vô thức cầm cốc uống cạn chất lỏng bên trong.
Mùi
cồn nồng quá, một chút cũng không ngọt ngào như cider.
Cô gái hài lòng nhìn Hyewon uống cạn rượu trong cốc.
Trái tim thấp thỏm đang treo cũng hạ dần xuống. Như được tiếp thêm can đảm, cô
chủ động tiến gần Hyewon.
“Bên này có thịt nướng mà em thích, chị lấy cho em
nhé.”
Bộ dáng săn sóc hệt cô vợ nhỏ, gắp miếng thịt đến
bên môi em. Hyewon há miệng nhận lấy, im lặng nhai nuốt.
Cô gái mỉm cười e lệ, nhưng động tác càng ngày càng
to gan. Trong phút chốc, nửa thân trên đã dán trên người Hyewon, hai cánh tay mềm
mại như rắn quấn quanh cổ em.
Hyewon trong khoảnh khắc có chút choáng váng, trong
người dâng lên một ngọn lửa. Cho đến khi cảm nhận hơi thở xa lạ đang tiến gần
môi mới giật mình tỉnh táo lại.
Trúng kế rồi!
Tức giận đẩy mạnh cô gái kia, khiến cô ta ngã xuống
sàn, Hyewon đứng dậy, dùng tư thế của kẻ bề trên gằn giọng với cô ta
“Cô cho gì vào rượu của tôi?”
Run rẩy ngồi dưới sàn, cô gái bị cơn giận ngút trời
của Hyewon dọa cho không dám đứng dậy, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, đáng thương
rơi nước mắt.
“Nói” Hyewon nhìn thấy nước mắt giả tạo của kẻ giăng
bẫy mình thì càng thêm phiền chán, quát lên một tiếng.
“Chỉ..chỉ là chút thuốc trợ hứng, thật đó, chị không
có làm hại em” Cô gái hoảng hốt nói, gương mặt lộ vẻ cầu xin. Em ấy phát hiện rồi,
em ấy giận rồi. Làm sao đây, cô không muốn bị vứt bỏ.
“Chị xin lỗi, Hyewon , chị xin lỗi, cầu xin em cho
chị một cơ hội” Cô gái đánh mất sạch tôn nghiêm, túm chặt lấy chân Hyewon.
“Cút” Hyewon cố gắng nhịn cơn khô nóng trong người,
hất văng cô ta ra, bỏ đi.
Không còn quản việc mình đã uống rượu, Hyewon khởi động
xe, phóng về nhà, vội vàng lao vào nhà tắm mà xả nước lạnh. Dòng nước thấm đẫm
quần áo, dán chặt vào da thịt, cuốn trôi nhiệt độ trên người.
“Trời
ạ, mưa to vậy sao em vẫn tới. Mau cởi áo khoác ra, ướt hết rồi. Sẽ bị cảm mất”
Cô gái nằm trên giường vội vàng ngồi dậy muốn đi lấy khăn cho Hyewon, nhưng bị
em nhanh tay giữ lại.
“Cẩn
thận kim truyền, nằm yên đừng lộn xộn. Em tự làm được rồi”
Hyewon
vừa nói vừa bận rộn cởi áo khoác, lấy khăn lông xoa loạn trên đầu.
“haha”
Thấy động tác vụng về của em, cô gái khẽ bật cười.
“Cười
cái gì?”
“Nhếch
nhác thật đấy, chẳng giống em chút nào” Bình thường mỗi ngày banh khuôn mặt ra
vẻ nghiêm túc, giờ lại giống đứa trẻ không biết tự chăm sóc mình.
“Xấu
sao?” Hyewon híp mắt, giọng nói đột nhiên mang chút nguy hiểm.
“Đúng
vậy” Cô gái cười khúc khích trêu đùa em, không để ý luồng khí tà ác bốc lên từ
người kia.
“Có
xấu cũng phải chịu, là của chị cả đấy.” Hyewon nói xong, ấn đôi môi lạnh buốt của
mình xuống cánh hoa mỏng manh xinh đẹp kia, nghiền nát nó trong ngọn lửa ham muốn
đầy sắc dục.
Hyewon ngâm nước lạnh đến khi cả người cứng đờ, mới
mặc áo choàng tắm bước ra. Mặc kệ tóc còn nhỏ nước mà cuộn tròn trên chiếc giường
lớn, hai tay tự ôm chặt mình, ép buộc bản thân chìm vào giấc ngủ.
“Còn
chóng mặt không?” Hyewon lo lắng xoa đầu cô gái đang dựa lên vai mình.
Đáp
lại cô là cái dụi nhẹ trên vai.
“Nè,
Hyewonie. Nếu sau này gặp cô gái đẹp hơn chị , em có quên chị không?”
Thanh
âm nhẹ nhàng như vuốt mèo cào nhẹ trong lòng em.
“Chị
nói vớ vẩn cái gì vậy? Còn tự cho là mình đẹp nữa” Bàn tay vuốt tóc chị thoáng
khựng lại, nhưng vẫn tự nhiên trêu chọc.
“Chị
biết ngày nào chị cũng đẹp mà!” Cô gái khẽ cười.
“Có
lúc chị muốn Hyewonie của sau này quên chị đi, nhưng có lúc chị lại muốn Hyewonie
của sau này vẫn nhớ mãi chị. Chị làm sao thế nhỉ?” Giọng nói như thể đang cân
nhắc vấn đề đại sự của cuộc đời ấy.
“Vậy
chị muốn như thế nào?” Hyewon cố trấn tính, lại chẳng thể ngăn được cảm giác
nghẹn ắng trong lồng ngực.
Người
dựa bên vai im lặng thật lâu, lâu đến mức Hyewon tưởng nàng đã ngủ rồi.
“Nếu
như em gặp được người đẹp hơn chị, tốt hơn chị, tài năng hơn chị thì chị cho
phép em cất chị vào một góc nhỏ nhỏ thôi đấy. Nhưng không được phép quên chị
đâu, rõ chưa?”
“Biết
rồi, nàng thơ của em thật rắc rối quá đi mất” Hyewon làm ra vẻ bất đắc dĩ cười,
nhưng bàn tay lại đang siết chặt, móng tay đâm rách thịt cũng không cảm giác được.
Vì đau đớn trên tay, rốt cuộc không sánh được với đau đớn trong lòng.
Hyewon mở bừng mắt, hoảng hốt nhìn ra cửa sổ. Tia nắng
sớm yếu ớt chiếu qua rèm, sáng rõ chiếc gối đầu thấm đẫm những vệt nước. Bàn
tay sờ lên ngực. Trái tim vẫn đập ở đây, lại cảm thấy trống rỗng vô lực.
Vội vã thay đồ, Hyewon xuống nhà để xe, cô cần tới một
nơi, cần nhanh chóng tới đó.
Điện thoại không ngừng reo vang, là số “bạn gái” của
cô gọi tới. Mà không, là “bạn gái cũ”
“Hyewon, cho chị một cơ hội đi, chị cầu xin em, chị
sẽ không phạm lỗi nữa, Hyewon..”
Giọng nói khẩn thiết nghẹn ngào vốn gợi nên thương cảm,
giờ đây chỉ khiến Hyewon thêm chán ghét.
“Wang Yireon, chúng ta kết thúc. Tôi sẽ gửi bồi thường
chia tay, đừng làm phiền tôi nữa”
Hyewon nói xong, thẳng tay vứt điện thoại ra khỏi
xe. Cô không muốn ai quấy rầy cô hôm nay nữa.”
Gió lùa qua cửa sổ xe, thổi bay mái tóc dài mượt mà
của Hyewon. Đã từng có người chạm qua, chải vuốt mái tóc đó mỗi ngày.
Đôi mắt kết tầng tầng băng giá nhìn thẳng về phía
trước. Đã từng có người, khiến cho nó nóng rực lên bởi đủ mọi cảm xúc trên đời,
rung động, yêu thương, dịu dàng, tức giận, và đau lòng.
Gương mặt lúc nào cũng chỉ vô cảm và lười biếng. Đã
từng có người, vẽ lên đó nụ cười, cũng treo lên những giọt nước mắt.
Bàn tay với những ngón tay lạnh lẽo. Đã từng có người,
đem nhiệt độ cơ thể mình làm ấm từng ngón từng ngón, ấm tới tận cùng trái tim.
Hyewon dừng xe trước căn nhà nhỏ được trang hoàng
xinh đẹp bằng sắc hoa hồng xanh bao bọc quanh khoảng sân sau cánh cổng sơn trắng.
“Chị
có đặc biệt thích loài hoa nào không?”
“Hừm,
nếu phải chọn một, chắc là hoa hồng xanh?Tình yêu vĩnh cửu, không phải thật
lãng mạn hay sao?”
Bước qua con đường nhỏ lát đá trắng, mở ra cánh cửa
gỗ. Bốn mặt tường đều là tranh cùng ảnh. Nhân vật chính chỉ có một người. Một
cô gái tóc ngắn xinh đẹp. Đôi mắt to trong veo. Đôi môi mỏng khi vẽ nên độ cung
tuyệt vời lúc cười, khi biến thành quả cherry nhỏ xinh lúc làm nũng. Tai xinh đẹp
đặc biệt khác người, thường lộ ra khi cô gái vén một bên tóc ra sau.
Từng động tác, từng cử chỉ, từng biểu cảm đã từng sống
động chân thật, nay chỉ là những bản sao chép lại từ trong kí ức.
“Nè,
Hyewonie. Em sẽ hạnh phúc thôi” Cô gái nằm trên giường, giọng nói nho nhỏ vô lực.
“Bằng
cách nào cơ chứ” Hyewon cay đắng cười, ôm tay người kia đặt lên má mình. Những
giọt nước mắt không còn có thể kiềm chế, cứ như vậy tuôn rơi.
“Sau
này, em sẽ gặp thật nhiều người. Trong đó, sẽ có người đẹp bằng chị, có lẽ sẽ
có người đẹp hơn chị. Em sẽ cùng người đó đi ăn ở thật nhiều nơi. Tới Nhật Bản
ăn sushi, tới Trung Quốc ăn há cảo, Tới Mông Cổ ăn thịt nướng,… Em sẽ cùng người
đó uống rượu ở các quán bar, trực tiếp xem người ta biểu diễn pha chế.”
“Sẽ
rất vui, em sẽ hạnh phúc thôi” Cô gái trên giường chậm rãi nói từng câu, trên
gương mặt tái nhợt vẫn nở một nụ cười yếu ớt, đôi mắt vẫn sáng lên niềm vui
nhìn Hyewon.
“Chị nói dối, chị là đồ nói dối…” Hyewon dựa lưng
vào tường, ôm chặt ảnh cô gái trong lòng, nhìn cô ấy cười mà không ngừng rơi nước
mắt.
“Em đã đi thật lâu, đi thật nhiều. Em đã gặp rất nhiều,
rất nhiều người. Chẳng có một ai khiến em vui. Chẳng có nhà hàng nào làm em thấy
ngon miệng.”
“Chẳng có người
nào, xinh đẹp hơn, tốt hơn, tài năng hơn chị”
“Chẳng có nơi nào khiến em hạnh phúc hơn ở bên chị”
“Chị lừa em, Miyawaki Sakura là đồ lừa đảo. Chị nói
em sẽ quên được chị, chị nói em sẽ hạnh phúc”
“Em không làm được, em không cất chị vào một góc được.
Không có chị, em không thấy hạnh phúc được.”
“Em yêu chị, em chỉ có thể yêu mình chị thôi.”
“Cho em tới tìm chị đi, được không,Sakura?”

Nhận xét
Đăng nhận xét