[MILKLOVE] CHÓ VÀ MÈO LIỆU CÓ THỂ HÒA HỢP KHÔNG?




*NOTE: Fic lấy cảm hứng từ thể loại lính gác dẫn đường và một số giả thiết khác do Au tự thêm vào: 

Trong thế giới này, con người phải chống lại quái vật sản sinh ra từ ô nhiễm, gọi là ô nhiễm thể. Nơi sinh ra ô nhiễm thể thường được bao phủ bới khí ô nhiễm, sinh vật sống vào nhầm sẽ biến dị thành ô nhiễm thể. 

Lính gác: Năm giác quan và thể chất mạnh hơn người thường, có thể tiêu diệt ô nhiễm thể, có thế giới tinh thần và tinh thần thú. Nhưng tinh thần dễ bị ô nhiễm, khi bị ô nhiễm sẽ biến thành thể ô nhiễm mang tính chất thảm họa. Vì vậy mỗi một lính gác đều mang theo một quả bom để tự kết liễu khi cảm thấy mình sắp biến thành quái vật. 

Dẫn đường: Người có khả năng tinh lọc ô nhiễm, dùng liên kết để liên lạc và tinh lọc tinh thần cho các lích gác. 

Lính gác - dẫn đường thường làm việc theo cặp cố định cho đến khi một trong hai chết. 

Bão từ trường: Hiện tượng sinh ra ngẫu nhiên khi có ô nhiễm, bão từ trường là thứ duy nhất cắt đứt liên kết của lính gác-dẫn đường một cách đột ngột. 


1.

Tựa như thứ rượu mạnh được tạo nên từ quả mọng, rõ ràng là ngọt ngào nhưng lại khiến người ta thần hồn điên đảo.

“Khun Pansa, Pansa…

Pansa Vonsbein, cô có nghe thấy không?”

.

.

.

Cảm giác chưa từng có trước đây, giống như giông tố bị đánh tan, bầu trời quay về với bóng tối tĩnh lặng bình yên. Bị nhấn chìm trong cơn buồn ngủ nặng nề, lại cảm thấy cực độ yên lòng. Có lẽ nào là do chất giọng ngọt ngào vẫn luôn vang lên bên tai kia sao? Khi tỉnh lại nhất định phải cảm ơn mới được. Dù sao đã lâu rồi mới được an tâm ngủ ngon như vậy mà, mặc kệ hết thảy, cứ ngủ đi thôi.

.

.

.

 “Rồi chị cứ thế ngủ luôn ở hiện trường, trong cái đống đổ nát ấy á hả? P’Milk, em phục chị rồi đấy!!!”

Ciize tròn mắt nhìn bà chị mét bảy . Cứ mỗi lần gặp nhau là chị ấy lại gây ra chuyện gì đó làm cô nàng đổi mới nhận thức của mình luôn.

“Biết sao được, giờ cho em nốc cả chai whisky coi có nằm gục ra đó không.”

Milk nhún vai thản nhiên.

 “Có ai lại đi uống rượu lúc làm nhiệm vụ đâu! Mà giờ sao, chị định tìm “chai rượu mạnh” đó hả?”

“Chị nhờ P’Johm rồi, ít nhất cũng phải cảm ơn người ta.”

Nếu không nhờ người đó, cô hẳn đã bị nhấn chìm trong cơn bão ô nhiễm tinh thần mà phát điên rồi.Hoặc có lẽ nếu còn chút tỉnh táo, cô đã kích hoạt quả bom trang bị sẵn cho các dẫn đường, tự mình kết thúc tính mạng. Phải cảm ơn người đó, hơn nữa, nếu có thể hợp tác thêm thì tốt quá.

Vừa lững thững đi về cơ quan sau bữa ăn trưa với Ciize, Milk đã nhận được cuộc gọi từ Johm – Người đội trưởng mà từ lúc dẫn dắt cô vào ngành liền bắt đầu có xu hướng trở thành cha già tần tảo vì dạy dỗ đàn con khùng khùng.

“P’Johm gọi em ạ?” Milk vừa cúi đầu chào đội trưởng liền lập tức thả người lên sofa, bộ dạng thoải mái vô cùng.

- “Các chỉ số vừa về mức an toàn là lại trở nên tuềnh toàng rồi, biết vậy hôm ấy chẳng cần nhờ đến tinh anh của đội hỗ trợ làm gì. Ôi đứa con gái lạnh lùng cool ngầu ngày ấy của tôi...” Johm lẩm bẩm với tông giọng có thể cho cả cái phòng nghe rõ. Và Milk lập tức bắt được trọng điểm.

“Anh biết ai cứu em hôm đó rồi ạ? Là ai vậy ạ? Em có từng gặp chưa?” Milk nôn nóng ngồi thẳng lại, hỏi liên hồi.

Ngược lại, Johm trầm mặc nhìn Milk một hồi, hỏi

“Nếu đã biết người ta là ai rồi thì em định làm gì?”

“Tất nhiên là để cảm ơn rồi ạ, rồi nếu, nếu mà người ta chưa có cộng sự, thì em có thể … tự tiến cử mình…” Milk càng nói càng nhỏ, cô biết chẳng có mấy dẫn đường còn đang đơn độc hết, và chỉ số may mắn ít ỏi đáng thương của cô đã đánh bay cả một hai người đang tìm cộng sự mới vì quá không phù hợp.

Johm nhìn Milk bắt đầu rối rắm, thở mạnh một hơi như đã ra quyết định.

“Người đó vẫn còn đơn độc. Nếu em thật sự muốn liên kết với người ta, vậy anh sẽ tạo cầu nối cho. Nhưng dẫn đường này tình huống có hơi…đặc thù. Em xem sơ qua lí lịch đi.”

Johm dừng lại một chút để bật máy chiếu. Trên màn hình lớn hiển thị ảnh chân dung một cô gái trẻ cực kì xinh đẹp đi kèm thông tin sơ bộ.

 “Đây là Love Pattranite Limpatiyakorn. Em ấy mất đi cộng sự của mình vào một năm trước trong một tai nạn. Dù hiện giờ báo cáo sức khỏe đã hồi phục, nhưng em ấy vẫn đang từ chối liên kết cố định với bất kì lính gác mới nào mà chuyển về đội hậu cần hỗ trợ. Đội trưởng cũ của Pattranite không nỡ để một tinh anh lui về hậu phương nên mới “mai mối” ẻm khắp nơi, bảo là chỉ cần ẻm gật đầu thì họ sẵn sàng chuyển người sang đội mới luôn, thật là, tâm trạng lo lắng cho con gái này làm tôi đồng cảm quá. Này, Milk…này, nãy giờ có nghe anh nói cái gì không đấy?!!”

Bất chấp tiếng lải nhải váng trời của Johm, mắt Milk như dính chặt vào màn hình lớn, trên tấm ảnh hồ sơ của người con gái ngọt ngào như dâu tây kia.

“Xinh…xinh quá đi mất!!!”

Johm:…

2.

 “Chào em, tôi là Pansa Vonsbein, em có thể gọi tôi là Milk. Rất vui vì được gặp em hôm nay.”

Milk giữ cho mình một nụ cười điềm tĩnh hết có thể dù câu giới thiệu suýt làm cô cắn phải lưỡi. Cô niệm như niệm kinh trong đầu mấy câu lưu ý mà anh Johm dặn đi dặn lại hôm trước buổi hẹn. Không được tỏ ra ngại ngùng, không được lạnh lùng quá cũng không được xởi lởi quá. Phải điềm tĩnh, phải ngầu lên!!!

Thế nhưng mà…

Đối mặt với đôi mắt tròn xoe xinh đẹp và nụ cười dù rõ chỉ là xã giao mà vẫn tỏa nắng kia…

P’Johmmm, em muốn thả Sugar ra rồi chạy khắp phòng cùng nó luôn!!!

Trong lòng thì kêu vậy đó, mà Milk vẫn thành công giữ cho mình ngồi yên trên ghế, hết sức tỏ ra tự nhiên nhìn vào cô gái nhỏ. 

 “Chào chị, tôi là Pattranite Limpatiyakorn. Chị có thể gọi tôi là Love.” Love vẫn giữ nụ cười thân thiện trên môi, kỳ thật trong lòng nàng cũng đang thở phào nhẹ nhõm vì người kia bắt chuyện trước với mình. 

 “Sau lần trước chị vẫn khỏe chứ ạ? Có còn cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

 “Chị ổn, ổn nhất từ trước tới nay luôn. Thật ra nhờ có em ở đó tinh lọc giúp nên chị mới khỏe như bây giờ. Thật sự rất cảm ơn em.” Milk trịnh trọng cúi đầu trước cô gái nhỏ hơn mình cả về tuổi tác và thể hình.

Love luống cuống đứng lên nâng chị dậy:

“Chị đừng làm thế, đó là trách nhiệm của tôi mà. Chị khỏe là tốt rồi, mau ngẩng đầu lên đi.”

Con mèo cam nãy giờ cuộn người dưới chân nàng bị đánh thức, nhảy phốc lên bàn, híp mắt như thể thay chủ nhân đánh giá người trước mặt.

“Đây là tinh thần thú của em?!” Là câu hỏi, nhưng Milk đã chắc chắn về thông tin này rồi. Bởi vậy nên mới càng rối rắm trong lòng đây.

 “Đúng vậy ạ, đây là Jaguar, tinh thần thú của tôi. Vậy còn tinh thần thú của chị Milk đâu rồi ạ?”

Love ngồi xuống, ra hiệu cho Jaguar quay lại nằm cạnh nàng.

“À, dạo này nó không thích ra ngoài lắm nên chị không gọi nó ra đi cùng.” Xạo sự, Sugar chưa bao giờ hướng nội hết. Rõ là bị chủ của nó cấm chế không cho xuất hiện trong buổi gặp mặt đầu tiên này.

Chỉ vì Sugar là một con Samoyed. Một con chó trắng siêu to và ồn hơn chủ của nó gấp chục lần. Nhìn cặp chủ tớ ngoan ngoãn ngồi một bên kia, Milk càng không dám thả nó ra trước khi huấn luyện cho nó biết thế nào là “im lặng là vàng”.

Buổi gặp mặt hôm nay là bước đệm đầu tiên để thành công có được cộng sự cho riêng mình. Không thể thất bại được.

Nhưng mà, liệu chó và mèo có hòa hợp được không đây trời ơi!

Trái lại với những lo lắng của Milk suốt buổi nói chuyện, thái độ của Love trước sau vẫn luôn rất thân thiện và hợp tác. Thậm chí em ấy dễ dàng đồng ý luôn đề nghị liên kết của Milk, dù chỉ là “liên kết thử”

 “Tôi đề nghị chúng ta nên có thời gian thử liên kết với nhau trước. Trong vòng ba tháng, nếu chúng ta đều đáp ứng được yêu cầu của đối phương, vậy chúng ta có thể trở thành cộng sự chính thức, được không?”

 “Vậy bây giờ em có yêu cầu gì với chị không?”

“Bây giờ và về sau, tôi chỉ có một yêu cầu với cộng sự của mình. Tin tưởng tôi, chị làm được không?”

Milk trở về, thả Sugar ra cho nó tự quậy phá trong phòng, chính mình nằm trên sofa chìm vào tiếng sóng biển từ loa phát ra - loại tiếng ồn trắng có thể làm cô bình tâm đôi chút, để nghiền ngẫm cuộc nói chuyện ngày hôm nay với Love. Kỳ thật Milk chưa từng có thói quen tự xét lại hành động câu nói của mình trong vòng một ngày. Nhưng hôm nay không giống mọi khi, đây có thể là mấu chốt để cô có được cộng sự cho riêng mình.

“Tin tưởng” – khi nói đến hai chữ này, trông Love đặc biệt nghiêm túc, đặc biệt…nặng nề, tựa như đang nhấn mạnh, cũng như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.

 “Chẳng phải đấy là điều hiển nhiên hay sao, cộng sự thì phải luôn tin tưởng nhau chứ, đúng không?” Milk vuốt cằm. Hay ý Love là ẻm muốn toàn quyền chỉ huy mình khi làm nhiệm vụ, sai đâu đánh đó? Gia trưởng đến vậy sao?!! Không được, dù sao mình cũng là lính gác mà, phải giữ tôn nghiêm của một lính gác chứ. Nhưng mà cũng nên cân nhắc ý kiến của cộng sự. Vậy thì nhường em một chút trong mấy chuyện nhỏ là được, đúng không?

3.

“Chào mừng cậu đến với Cơ sở G, Love” Film mỉm cười dang tay ôm cô bạn nhỏ bé. Dù sao cũng là số ít người ngoại lệ được con mèo khó tính này cho đụng chạm, nên mỗi lần gặp cô lại tận dụng hết mình. Ai mà chống cự được trước những thứ dễ thương cơ chứ.

“Mình nhớ cậu lắm, Film” Love ôm nhẹ lại Film rồi nhanh chóng buông ra, nhìn bạn nói một cách chân thành. Cũng đã lâu lắm rồi hai người chưa gặp lại. Có lẽ là từ cái ngày xảy ra chuyện một năm trước chăng.

“Vậy rốt cuộc ai đã kéo cô mèo cứng đầu của chúng ta về lại vị trí dẫn đường thế? Hẳn phải là lính gác nào đó tuyệt đỉnh lắm đúng không?” Film chọc chọc má Love, và tất nhiên lại bị vuốt mèo đánh bay luôn. Phản ứng của Love như vậy lại khiến Film thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút. Cậu ấy vẫn có tinh thần như cũ, vậy là tốt rồi!

“Lính gác Milk Pansa Vosbein sẽ tạm thời là cộng sự mới của mình. Bọn mình mới chỉ diễn tập phối hợp vài lần thôi. Cậu biết chị ấy không?”

“Gì? Milk Pansa Vosbein ấy hả? Cái người lạnh lùng mặt khó ở đăm đăm mà gái cứ lao đầu vào ầm ầm ấy hả??? Thật luôn, cậu làm cộng sự với chị ấy á?” Film tròn mắt sốc ngang. Từ lúc cô về Cơ sở G bắt cặp với chị Namtan thì đã được nghe tiếng lành đồn xa về lính gác mãi không liên kết nổi với ai dù hàng đống người muốn bắt cặp với cổ.

“Đúng là có thấy chị ấy ngầu ngầu điềm tĩnh thật, nhưng làm gì đến mức khó ở đâu.” Love nói, hồi ức lại mấy lần trong đấu tập nàng còn thấy người ta cứ tự nhiên cười khờ chẳng biết vì đâu, ừm, cũng dễ thương đó, lại còn ân cần biết chăm sóc người khác nữa, bảo sao nhiều người theo đuổi vậy.

“Với lại, đây cũng là một cơ hội mà, mình cũng đâu thể cứ dừng chân tại chỗ được.” Love chọc miếng bánh kem trước mặt, nói nhỏ. Thế giới này vẫn chuyển động, chẳng có ai ngã một lần rồi nằm ở chỗ đó mãi cả. Nàng đã dừng lại quá lâu rồi, cũng đã làm phiền cấp trên cũ của mình quá nhiều rồi. Lần này, liệu nàng có làm được không đây? Liệu có thể khiến cộng sự mới tin tưởng mình không? Chị ấy liệu sẽ tin tưởng mình chứ?

“Thật chẳng giống mình chút nào.” Love cười tự giễu. Từ ngày đó, nàng lại trở nên hèn nhát do dự đến mức này. Tệ quá!

“Đều sẽ ổn cả thôi. Cậu bắt cặp được với cái cục đá khó ở đấy thì đúng là xuất sắc quá rồi, đúng là bạn mình.” Film vỗ vai Love tỏ vẻ trấn an.

“Cậu nói xấu P’Milk dữ dội vậy? Không thích chị ấy hả?”

“Đâu có, toàn lời mình nghe từ P’Namtan mà, hai chỉ thân nhau lắm.”

“Giờ nghe lời chị Namtan dữ he, mới đầu ai cứ than vãn người ta tăng động mãi thế.” Love ra vẻ khinh bỉ cô bạn, nói mấy câu lại treo tên người ta bên miệng rồi, mới đầu thì chê ỏng chê eo hoài.

“Giờ vẫn tăng động nè chời ơi, chị ấy tích cực liên kết thân thể thái quá luôn.” Film che mặt, nghĩ đến lại thấy nóng đầu.

Love nhìn tai cô bạn bắt đầu chuyển sang màu hồng phấn, cười khinh lần hai. Coi bộ hai bả hạnh phúc dữ ha, ngoài miệng vẫn nói cứng cơ. Love không khỏi nghĩ đến lần đầu liên kết tinh thần với Milk, nàng suýt nữa bị nhấn chìm trong cơn bão trên biển. Ngay từ giây phút đó, nàng đã biết, người này tuyệt không phải kẻ tính tình lạnh nhạt như vẻ ngoài.

“Chắc P’Milk không phải người thích liên kết thân thể lắm đâu nhỉ?” Love nhủ thầm. Chị ấy luôn giữ khoảng cách một cách lịch thiệp với mình, nói thật thì Love thật sự rất biết ơn điều đó vì nàng không quen đụng chạm với người lạ. “P’Milk hẳn là kiểu ngoài lạnh trong nóng đi.”

4.

“P’Milk, đừng vác cái cột như khẩu đại bác thế, bỏ nó xuống đi chị.”

“Tiêu hủy cái đống đó đi, nó là tàn dư ô nhiễm, không phải cuộn len!!!”

“P’MILK, ĐẤY LÀ DÙI CUI ĐIỆN, KHÔNG PHẢI MIC!!!!!!!”

.

.

.

Love ôm đầu ngồi xổm một góc. Hôm nay rõ ràng chỉ là nhiệm vụ dọn dẹp chứ không phải chiến đấu, nhưng nàng thấy như sắp kiệt sức tới nơi. Tất cả năng lượng của nàng đều tiêu hao trong việc ngăn cái người nào đó khỏi mấy trò nghịch dại. Milk Pansa không hề ngoài lạnh trong nóng!!! Bên ngoài chị ta rõ ràng i chang thế giới tinh thần, là mặt biển toàn nắng chang chang mà cứ thường xuyên phun lên mấy cột nước bất thường!

 

Johm buồn cười thả chai nước xuống bên cạnh cấp dưới mới tinh của mình, nói:

“Love, cố lên em!” Thiệt tình là vì Love tinh lọc tinh thần Milk quá tốt, người nào đó tinh thần nhẹ nhàng quá mức, liền bắt đầu phiêu rồi.

“P’Milk lúc bình thường có hay…thừa năng lượng như này không ạ?” Love cảm thấy mình không giữ nổi khuôn mặt thân thiện khách sáo thường ngày của nàng nữa rồi.

“À không, lúc làm các nhiệm vụ cao cấp hơn thì em ấy nghiêm túc và chuyên nghiệp lắm.” Còn lại thì, ừm, thôi không nói nổi nữa.

“….” Em đọc hiểu ánh mắt của anh đó anh Johm.

“N’Love, em có sao không? Em đau đầu hả? Có phải hôm nay làm quá sức rồi không? Xin nghỉ nhé, để chị xin nghỉ giúp em cho!” Nguồn cơn của sự đau đầu lại hoàn toàn vô tri, còn rất hoảng hốt ngồi cạnh vỗ lưng nàng nữa.

“Em bình thường!!! P’Milk thì sao? Chị bận rộn cả buổi sáng rồi, mau nghỉ thôi, chúng ta cũng đã hoàn thành kế hoạch.”

“Ấy chị khỏe mà, còn có thể thi chạy nước rút 800m ngay bây giờ nữa cơ!” Milk cười hớn hở.

“Không, chị mệt rồi, chị phải nghỉ!!!” Love lặp lại.

“Chị không mệt mà!” Sao em gia trưởng thế?!!!

“Chị phải mệt, giờ ngồi yên nghỉ ngơi dùm em!” Love đanh mặt kéo tay cái sào kia ngồi xuống, nhét miếng bánh chặn luôn cái miệng sắp cãi nàng lần nữa. Nàng chịu rồi, trước mặt người này nàng không giữ hình tượng lịch sự dịu hiền nổi.

May mắn thay, người kia cuối cùng cũng chịu ngồi yên, dù cái mặt thì chảy dài ra vẻ phản đối rõ ràng. Love vừa mới định thờ phào một hơi thì…

MÉWWOO

WANNN WANN GÁUUU

MEWW XYZ#$$@$##

Quay đầu theo tiếng ồn, Love liền nhìn thấy cục nhiều lông màu vàng nhà mình đang xà quần thành một đống với cục màu trắng to đùng nào đó, liên tục kêu réo ồn ào như đang cãi nhau…

“…”

Loverrukk cố lên, cố lên!!!

Mèo và chó vẫn có thể hòa hợp, cố lên!!!

5.

Cho dù cuộc sống công sở của chó và mèo có quần ma loạn vũ đến thế nào thì Cơ sở G vẫn may mắn hoạt động bình thường. Sau khi cùng nhau trải qua vài nhiệm vụ chiến đấu, Love dần dần hiểu rõ về Milk hơn. Đúng như lời anh Johm, Milk lúc làm nhiệm vụ thực sự rất chuyên nghiệp. Vẻ nghiêm túc của chị ấy khi chiến đấu, những cơ bắp thon dài thấp thoáng sau đồng phục trong mỗi động tác liên tục hút tầm mắt của Love trong vô thức. Nhận ra mình đang thất thần, Love mấy lần tự gõ vào đầu để cảnh cáo bản thân. Thôi thì cũng may hằng ngày chị ấy xàm xí vô tri, mình không đến nỗi mất tập trung nhiều quá. Xàm xí cũng có điểm tốt của xàm xí, không “nguy hiểm” như lúc nghiêm túc thế này.

“N’Love, có thông báo nhiệm vụ mới rồi, tới phòng họp thôi.” Milk cười, đưa tay ra trước mặt Love. Người này thật sự cho rằng mình là kị sỹ sao, lúc nào cũng chủ động đưa tay muốn dắt nàng như thế.

“Vâng, cùng đi thôi.” Mà, em cũng không phiền vì sự tiếp xúc này, nên là, không phản đối!

Love không hề hay biết rằng, mỗi lần nhìn thái độ thuận theo này của nàng, người nào đó cái mũi vốn cao lại càng có xu hướng sắp hếch lên bầu trời luôn. Hừ, ai nói lính gác lúc nào cũng thuận theo dẫn đường, Milk Pansa Vosbein là lính gác ưu tú, tuyệt đối không để mình kèo dưới, nhất là đối với em bé nhỏ xíu như Love.

Tới phòng họp, Johm đã ở đó nghiên cứu một đoạn camera trên máy chiếu.

“Hai đứa mau tới đây, lần này có một nhiệm vụ giải cứu yêu cầu hai đứa phối hợp với đơn vị khác.”

“Một cặp cộng sự của Căn cứ M1 bị chia tách bởi bão từ trường ở rìa địa phận của chúng ta. Hiện đã mất liên lạc hoàn toàn với lính gác, có khả năng cao cô ấy đã bị ô nhiễm tinh thần nặng. Dẫn đường vẫn đang truyền tín hiệu cầu cứu về từ hiện trường, có vẻ đã mắc kẹt tại chỗ. Anh đã gửi định vị rồi, mau đến đó đi.”

Trên đường di chuyển tới hiện trường, Milk nhận ra Love căng thẳng hơn so với bình thường. Nàng không thể hiện ra mặt, nhưng tay bắt đầu hơi run.

“Love, em sao thế?” Milk cau mày, cầm tay nàng muốn thử liên kết. Nhưng nàng chặn cô lại.

“P’Milk, chị đã đủ chất dẫn đường dự trữ chưa?” Love hỏi, đôi mắt nặng nề nhìn chị.

“Luôn luôn đầy đủ kể từ khi có em nè.” Milk cười cười, giơ tay cho em xem vòng tay điện tử của mình.

“P’Milk, dù chuyện gì xảy ra đi nữa, tin tưởng em, có được không?” Love lặp lại lần nữa yêu cầu của nàng đưa ra ngày đầu tiên hai người gặp mặt.

“Tất nhiên, tính mạng chị giao cả vào tay em đấy.” Dù không hiểu vì sao Love nhắc lại, Milk vẫn nghiêm túc đáp lại nàng. Lần này yêu cầu liên kết dễ dàng được chấp nhận, cơn mưa ngọt ngào ập tới dường như khiến biển xanh của cô biến thành màu hồng. Milk hân hoan đáp lại cơn mưa bằng vài cột nước bắn lên cao, bọt nước nhẹ nhàng lại mát lành mơn trớn bầu trời.

 “Tới nơi rồi, đi thôi.” Love mỉm cười, năm ngón tay đan chặt vào tay chị.

6.

Hiện trường xảy ra vụ việc lần này ở một trung tâm thương mại lớn, các gian hàng và con đường đan chéo nhau tựa như mê cung. Quả nhiên phát triển ngành xây dựng quá độ đôi khi cũng gây khó khăn trong các trường hợp đặc biệt mà.

“Tín hiệu của dẫn đường kia cho thấy cô ấy đang ở đây.” Milk thả Sugar ra, cái bóng trắng to lớn nhanh chóng chạy tọt vào chiếc cổng đã bung vỡ hoàn toàn tỏ vẻ trước khi hai người tới đã có một trận chiến lớn ở đây.

“Bão từ trường vẫn là thứ đáng ghét nhất.” Love nói gần như nghiến răng. Thứ khiến cho mọi liên kết bị gián đoạn, thứ khiến cho năm giác quan đảo điên. Thứ khiến cho nhiều điều không thể cứu vãn…

“Ôi, Ô nhiễm thể vẫn chưa được dọn dẹp hết rồi.” Milk càu nhàu với Love.

“Vậy chị đi dọn hết đi, việc tìm người để em.” Love nói, Jaguar đã leo lên tầng từ lúc nào, ra tiếng thúc giục chủ nhân.

“Nhưng chị không muốn em đi một mình.” Milk cau mày. Dù rất rõ giờ tách ra là tốt nhất, nhưng trong trường hợp phải chiến đấu, cô thật không thích để nàng một mình. Dù biết nàng không mềm yếu như vẻ bề ngoài, cô vẫn lo lắng cho nàng vượt mức bình thường.

“Đi thôi, nếu chị không nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì set sushi đặc biệt ở nhà hàng chị thích hôm nay cũng bay mất luôn đấy.” Love vừa nói vừa chạy vụt vào trong hiện trường đầy dứt khoát. Nàng mới không thèm ở đó cãi cọ với P’Milk đâu.

“Ơ kìa chuyện nào ra chuyện đó chứ, sao em làm thế với chị.” Milk lần nữa đầu hàng, đi theo kế hoạch của nàng. Love là cái đồ gia trưởng, hứ!

Rất rõ ràng là Milk lo lắng thái quá. Love nhanh nhẹn len lỏi qua các con đường phức tạp, lần theo dấu vết chất dẫn đường còn sót lại của vị dẫn đường mất tích. Nàng vẫn luôn biết mục tiêu chính xác của mình là gì nên chọn trốn tránh xung đột và giằng co vô nghĩa với các ô nhiểm thể, nếu cần thiết ra tay, phải xác định kết thúc được thật nhanh.

“Là ở đây sao?” Love nhìn gian hàng đã bị đổ sập cả trần, có vẻ là một gian hàng vật liệu, nếu người bị mắc kẹt ở đây thì nguy cơ bị thương nặng tăng cao. Hơn nữa, nàng cảm nhận thấy một ô nhiễm thể lảng vảng ở gần đây.

Jaguar nhanh chóng phản hồi cho Love rằng nàng đã đúng. Nó đụng vào tinh thần thể của người kia rồi. Có vẻ cũng chưa bị thương nghiêm trọng. Vậy thì vẫn còn thời gian xử con ô nhiễm thể kia trước rồi cứu người. Nàng cũng không quá lo lắng rằng sẽ có ô nhiễm thể khác tới tập kích trong lúc cứu người. Bởi cái người ồn ào nào đó đang vừa chiến đấu vừa như thể muốn phá banh chày nốt cả cái tòa nhà của người ta luôn rồi. Biết chị có ý thu hút ô nhiễm thể cho mình cứu người, Love vẫn không khỏi che trán. Chị ồn muốn lủng lỗ tai em luôn á!!!

Việc nhanh chóng hạ đối thủ tuy rằng vẫn khiến nàng bị thương một vết dài ở cánh tay, nhưng đối với dẫn đường thì nó chẳng quan trọng đến thế. Tuy không có thể chất hồi phục nhanh chóng như lính gác, nhưng dẫn đường căn bản không sợ bị ô nhiễm. Ngược lại lính gác tuy hồi phục vết thương cực nhanh, mà ô nhiễm thì vẫn luôn tồn tại không tự tinh lọc được.

“Mong đồ ngốc nào đó đừng bị thương nhiều quá mà tiêu hao hết chất dẫn đường trước khi mình tới.” Love lầm bẩm cầu nguyện, tay và chân cùng sử dụng để đẩy đống đổ nát ra cứu người. Sau một hồi mệt đến mồ hôi đầy đầu, cuối cùng cũng thấy một cô gái nằm vắt ngang, kẹp giữa hai cái kệ để hàng. Jaguar đang liếm lông hồi phục cho một con thỏ nằm ngay phía dưới.

“Dẫn đường Love Pattranite, tôi tới để hỗ trợ cô. Cô còn ý thức chứ, nói tên tôi biết đi.” Love vươn tay vỗ nhẹ vào mặt cô gái, vừa hỏi vừa nhìn khắp người vị dẫn đường trước mặt. Trông tơi tả nhưng không có vết thương nào nặng, coi như cũng còn may.

“Dẫn đường…Luna, tôi lạc mất lính gác Aylin của mình rồi.” Luna thẫn thờ. Có vẻ cô mất tinh thần vì không liên kết lại được với lính gác của mình chứ không phải vì bị thương.

Hai cô gái cùng nhau thoát khỏi đống đổ nát. Càng vào những lúc như thế này, Love lại càng ghét cái chiều cao hạn chế này của nàng. Nhiều khi phải để Luna giúp ngược lại mình dù người ta đang bị thương và cũng chẳng cao hơn nàng là bao. Love nhớ chiều cao mét bảy vô cùng tiện dụng và dễ dàng nhấc bổng nàng khỏi mấy nơi địa hình phức tạp kia quá.

Vừa thoát ra được, Luna đã nôn nóng muốn đi tìm lính gác của mình ngay, Love nhanh tay kéo cô nàng lại.

“Lính gác của tôi đang giải quyết nốt ô nhiễm thể bên kia, chúng ta hội quân trước rồi lên kế hoạch tìm người.” Love nói.

“Nhưng mà..” Luna cau mày, cô thật không muốn chờ thêm một phút nào để đi tìm lính gác của mình nữa. Aylin của cô, giờ em ấy có ổn không?

“Sẽ nhanh thôi, lính gác của tôi rất mạnh, giờ này hẳn là đã xong cả rồi.” Love tự tin nói. Các tiếng đập phá báo hiệu xung đột đang lắng xuống rồi, nàng thậm chí còn nghe thấy tiếng giày chạy với tốc độ không tưởng hướng về phía mình.

“LOVEEEEEE, em vẫn ổn cả chứ?!!!!!” Milk và cái miệng ồn ào ra hiệu cho hai vị dẫn đường thấy ngay vị trí của mình. Ba người vừa gặp mặt, Love lập tức nhón chân, giơ tay bịt chặt miệng Milk, vừa để đề phòng cái loa tiếp tục phát thanh, vừa nhanh tay tinh lọc cho chị.

“Giờ chúng ta đi tìm Aylin được chưa? Em ấy hẳn là đang ở đâu đó dưới các tầng hầm, tôi cảm thấy em ấy rơi xuống trước khi mất liên kết hẳn.” Luna nôn nóng thúc giục.

Kết thúc tinh lọc, Love thả người xuống nhưng vẫn túm chặt cổ tay Milk để bổ sung nốt chất dẫn đường cho vòng tay của chị. Trong trạng thái đó, Milk sẽ “say rượu” mất mười mấy giây, hoàn toàn im lặng để Love kéo đi. Sugar và Jaguar đã nhanh chóng dẫn đường cuộc tìm kiếm dưới tầng hầm cùng Luna, còn không thèm quăng lại một ánh mắt nào cho chủ nhân của mình.

7.

Dưới hầm để xe của trung tâm thương mại, cuộc “giải cứu” kì thật tương đối đơn giản khi mà đã tìm thấy người. Vị lính gác bị ô nhiễm tinh thần đến mức nhận ô nhiễm thể làm “bạn” nhanh chóng được “thanh tẩy vật lý” bởi cộng sự của mình, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự và không thể gây rối gì thêm nên Milk và Love thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ trước giờ ăn tối.

Khi ra khỏi tòa nhà, Milk đột nhiên từ chối lên xe công vụ mà kéo Love lên chiếc xế riêng cô nhờ người ta mang đến từ lúc nào.

“Chị làm gì thế? Không về văn phòng hả, còn phải viết báo cáo mà.” Love quay đầu nhìn ánh sáng đèn đường vùn vụt thoáng qua.

“Báo cáo để sáng mai viết cũng được mà, giờ chúng ta về phòng chị xử lý vết thương, tắm và thay đồ rồi ăn tối luôn thôi.” Milk chăm chú tăng tốc xe.

“Chị còn vết thương nào chưa lành nữa hả? Vậy thì nó hẳn là rất sâu, chúng ta nên tới bệnh viện.” Love bồn chồn nhìn khắp người Milk, muốn tìm ra chỗ nào đó trông có vẻ còn đang đổ máu của chị.

“Không phải chị, là ở trên cánh tay em đấy. Chị nhờ bạn ở gần nhà qua xử lý cho em, đồ của em cũng đang ở ghế sau rồi.” Về văn phòng thể nào em cũng sẽ bướng bỉnh muốn làm báo cáo tiếp cho mà xem, nên Milk lập tức bắt cóc người về phòng mình nghỉ ngơi ngay và luôn.

Love câm nín nhìn chị đầy ngạc nhiên, hôm nay nàng lại được thấy một mặt khác của P’Milk rồi. Sao mà giống…bá đạo tổng tài ghê ta ơi!

Ngay khi nàng vừa bước chân vào căn hộ của P’Milk, còn chưa kịp ngắm nghía đã bị chị dí ngồi lên chỗ đắc địa thoải mái nhất của chiếc sofa, lót sau lưng là gối lưng mềm mại, hai bên là hai chiếc tinh thần thú lông xù xù một trắng một cam. Còn chị thì nhanh chóng rót nước, và dường như tính toán của Milk Pansa chuẩn theo từng phút, khi chị đặt cốc nước xuống mặt Love thì cũng là lúc tiếng chuông cửa báo hiệu bác sĩ đã tới vang lên.

“…” Love nhìn vẻ nghiêm túc chỉ có trong khi làm nhiệm vụ trọng yếu của P’Milk lúc bác sĩ kiểm tra vết thương cho nàng, chỉ biết yên lặng thở dài. Thật tình là cũng không cần làm đến mức đó, chỉ là một vết chém trông hơi dài nhưng cũng không có sâu, đã khô miệng không đổ máu từ lâu rồi mà. Thậm chí trong lúc băng bó, nàng còn nhàn nhã thả lỏng ngắm nhìn khắp “lãnh địa riêng” của P’Milk. Toàn tông màu trắng đen ghi làm chủ đạo, đơn giản tiện lợi, cũng đủ to lớn để đôi chủ tớ một cao một to không bị gò bó. Love vốn là người thích những màu tông ấm hơn một chút, nhưng không hiểu sau, căn phòng với màu sắc đơn điệu thế này lại khiến nàng có cảm giác thư giãn yên lòng kì lạ.

“Vì vết thương không được dính nước, em có chắc là không cần chị giúp lúc tắm không?”

“KHÔNG CẦN!!! CHỊ ĐI RA DÙM EM!!!”

“Ò…vậy hoi chị để khăn tắm ở đây, chị cũng ở cạnh cửa luôn, giữa chừng có cần thì gọi chị cũng được ha!”

“EM KHÔNG CẦN!!!CHỊ ĐI XA RA GIÙM!!!!”

“Ò…vậy chị đi đặt đồ ăn”

“….” Chị đừng có như con cún ủ rũ cụp đuôi thế!!! Mình…mình còn chưa có thân đến mức vào tắm cùng nhau được đâu.  

Loverrukk hôm nay cũng cố lên, chưa có thư giãn được đâu!

Sạch sẽ ngăn nắp bước ra khỏi nhà tắm, Love không khỏi ngẩn người khi thấy Milk cũng ngăn nắp ngồi đó cùng bữa tối của họ chờ nàng từ bao giờ.

“Nhà chị có hai phòng tắm hả?” Love hỏi, nhìn qua kết cấu đơn giản một phòng ngủ một phòng khách mà cũng làm được hai phòng tắm nữa ha.

“Không có. Chị đi mượn nhà hàng xóm cho nhanh á” Milk cười cười sờ cổ. Ừm, phản ứng của Namtan tuy giống nạn nhân của vụ cướp hơn nhưng cô có lịch sự hỏi mượn một câu thật nha.

“Mà thôi ngồi xuống ăn đi em, chị gọi gỏi đu đủ và thịt nướng em thích nè.”

“Hôm nay chị háo hức đi ăn sushi vậy mà lại gọi đồ em thích về thế? Vì em bị thương hả?” Love có chút áy náy nhìn chị.

“Hừm, đúng vậy đấy. Cho nên công nương nợ tôi một bữa tiệc sushi siêu cao cấp siêu khổng lồ, lo tích cóp tiền mà đền bù đi đó, tôi sẽ không nương tay đâu.” Milk lấy bộ đồ ăn ra cho Love, vừa ra vẻ hăm dọa nàng. Kì thật không phải chỉ vì vết thương, rõ ràng từ chiều nay khi thông báo nội dung nhiệm vụ, tâm trạng của Love trở nên không được tốt. Là vì em lại nhớ đến tai nạn khi xưa với người đồng đội cũ sao. Quả thực vụ việc hôm nay có nhiều điểm tương đồng với em khi đó. Cùng là bão từ trường, cùng là lính gác và dẫn đường bị chia cắt.

“Được thôi, bổn tiểu thư sẽ xem xét yêu cầu này của chị tùy vào thái độ phục vụ hôm nay nhé.” Love nín cười hất mặt ra vẻ kênh kiệu.

“Ấy vậy để chị phục vụ công nương nhiệt tình, há miệng ra nào, aaaa…” Milk rất ân cần đưa miếng thịt lên tận miệng Love.

“Thôi mà, ngại quá đó, em tự ăn được.” Love phút chốc đỏ mặt.

“Tay đang bị thương thì đừng cử động nhiều, nghe lời chị!”

Milk cũng đổi liền sang mode nghiêm túc. Và mỗi lần như thế Love lại không thể phản đối được chị. Liền nhỏ giọng cảm ơn rồi đỏ mặt nhận sự chăm sóc ân cần của người lớn hơn mình bốn tuổi kia.

Sau bữa tối, Milk tiếp tục chủ động làm tài xế đưa em về nhà, trên đường về còn không ngừng lải nhải những việc cần chú ý khi đang bị thương. Love chỉ có thể giữ tâm trạng phức tạp mấy phần cảm động mấy phần buồn cười vẫy tay đuổi chị về kẻo muộn.

8.

Hơn hai tháng trôi qua kể từ nhiệm vụ giải cứu ngày hôm đó, bữa tiệc sushi của Milk vẫn mất tăm hơi cùng cộng sự của cô. Milk thắc mắc, Milk muốn phàn nàn. Nhưng mà không tìm thấy Love.

Milk đi tìm P’Johm.

Nghe “đứa con gái hờ” lên cơn hâm hâm, Johm chỉ muốn búng cho nhỏ một cái vào trán.

“Love đang ở phòng nghiên cứu ấy, giờ ngoài thông báo nhiệm vụ ra thì không gọi con bé được đâu.” Johm nói. Hầy, nhà có hai đứa con gái, đứa thì tăng động đứa thì mọt sách, mỗi đứa một kiểu ngang ngược.

“Hả? Em ấy là dẫn đường của em cơ mà? Tới phòng nghiên cứu làm cái gì cơ chứ?” Milk sửng sốt.

“Người ta muốn phát triển sự nghiệp riêng, em cũng đâu có cấm được con bé, Love cũng không bỏ bê bất kì nhiệm vụ chính nào.” Johm cười nói.

“Hừm, em phải đi đòi lại dẫn đường của em, Love có tài giỏi thì cũng không thể bị cướp đi bởi phòng nghiên cứu được.” Milk đập bàn hùng hổ, đầy khí thế đi đến khu nghiên cứu… Để rồi héo queo đi về khi bị bé mèo cam nào đó sập cửa ngay trước mũi. Quả thật nhìn dáng vẻ Love tập trung cao độ, Milk không nỡ làm phiền em. Chỉ là, nhìn quầng mắt của em, lại càng không nỡ.

Cũng may trạng thái héo queo này của Milk biến mất vào vài ngày sau, khi Love quay lại.

“Em xin lỗi, em có chút việc nhờ bên phòng nghiên cứu, thời gian này không thường xuyên luyện tập với chị được.” Love cười hối lỗi với Milk.

“Thế em kết thúc việc bên đó chưa? Có phải sang bên đó nữa không?” Milk rầu rĩ nhìn Love. Sao em gầy đi quá vậy? Trời ơi má bánh bao tôi nuôi mấy tháng biến mất rồi! Mấy người ở phòng nghiên cứu mau đền bù đi!!!

“Em xong việc rồi, về sau…có lẽ cũng sẽ tới đó, nhưng chỉ thỉnh thoảng thôi. Nào, đưa vòng tay của chị cho em, phải bổ sung chất dẫn đường.” Love vừa nói vừa tự nhiên kéo tay chị lại tháo vòng. Nàng không nhận ra kể từ khi nào, người vốn không thích tiếp xúc với người khác như nàng lại tự nhiên mà có những hành động thân mật đến vậy với Milk, và cũng không hề bài xích chị chạm vào mình.

Milk thì, hoàn toàn thất thần dán mắt vào Love, như muốn dùng ánh mắt quét xem phòng nghiên cứu lấy đi từ em bé của cô mấy cân thịt. Nhưng cái mồm thì lại quẹo sang chuyện khác.

“Chị sợ em quên bữa sushi của chị rồi!”

“… Ai dám quên của chị! Em đi làm tăng ca vầy là để kiếm tiền đãi chị ăn đấy.” Love sắp cạn lời đến nơi.

“Vậy chị sẽ ăn bữa này với thái độ trân trọng nhất. Mà bao giờ chúng ta đi thế? Luôn tối nay được không?” Milk cà chớn online, không hiểu sao nhìn em tỷ mỉ chăm sóc cho vòng tay  mình, Milk lại đặc biệt muốn ghẹo em.

Love vừa định đáp lại thì tiếng chuông báo nhiệm vụ vang lên. Cẩn trọng đeo xong vòng tay cho Milk rồi Love ngẩng đầu nhìn chị tràn đầy “ái ngại”

“Bữa sushi của chị coi bộ lại phải lùi ngày rồi nè.”

“Không sao, chỉ cần em không quên, chị đợi được.” Milk ra vẻ tiếc rẻ, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cong môi cười, tay cũng đưa ra, chủ động đợi được hộ tống em như mọi lần.

9.

Nhiệm vụ lần này quy mô thật sự rất lớn, huy động mười cặp lính gác dẫn đường cùng lục quân hỗ trợ mới bao vây cách ly được cả khu công nghiệp liên hợp mỏ khai khoáng trong núi. Toàn bộ địa bàn rộng lớn phức tạp như thế bị bao trùm bởi khí độc từ ô nhiễm thể đen kịt một vùng trời.

“Toàn bộ đại đội chú ý! Lần này chiến trường đặc biệt rộng lớn, địa hình phức tạp, hơn nữa các bể hóa chất hiện tại chưa được xác định đã bị biến tính đến mức nào. Tôi đã gửi định vị địa bàn và bàn đồ cho mọi người. Mỗi cặp cộng sự phụ trách một địa bàn, khi muốn đi hỗ trợ hoặc xin hỗ trợ cần phải báo cáo trước khi di chuyển địa bàn. Tất cả chú ý, tránh để mất liên kết, tránh lạc đơn. An toàn trở về!” Tổng chỉ huy chiến cao giọng ra khẩu hiệu. Mười cặp lính gác dẫn đường nhanh chóng tản ra, Milk nhận ra vài gương mặt thân quen, nhưng giờ phút này, không ai có tâm trạng chào hỏi người khác một câu.

Bởi lẽ nhiệm vụ lần này độ nguy hiểm quá cao, ai cũng không biết chỉ một giây lơ là, liệu nơi đây có thể trở thành điểm dừng chân cuối cùng của cuộc đời mình hay không.

“P’Milk, không sao, tin tưởng em!” Love siết chặt bàn tay ra mồ hôi lạnh của Milk, đánh tan cơn sóng bất thường chợt nhô cao trên mặt biển xanh thẳm của chị.

“Ừm, đi thôi.” Milk nắm lại tay em, cùng chạy về phía trước, hướng về phía chiến trường mù mịt sương đen.

10.

Trong màn sương

Ô nhiễm thể xấu xí nhào ra từ mọi ngóc ngách của các nhà xưởng. Milk và Love phụ trách một nhà xưởng lọc tạp chất và kho phế liệu liền kề. Cho dù đã được đưa bản đồ, việc chiến đấu trong tình trạng ô nhiễm sương đen nặng trong một nơi máy móc phức tạp thật sự quá khó khăn. Cho dù trời sinh giác quan và thể chất siêu việt như lính gác thì cũng bị sương đen ô nhiễm làm nhiễu. Đội hỗ trợ đang tinh lọc trên bầu trời, nhưng sương đen trong các nhà xưởng quả thực chỉ dùng sức một mình của các dẫn đường để tinh lọc.

Hiển nhiên lúc này quan trọng nhất là giữ sức nên Love chỉ lọc đúng phần không khí bao quanh Milk để chị thoải mái chiến đấu, chú ý trạng thái tinh thần của Milk và liên kết giữa hai người. Theo kế hoạch, họ mang theo máy tinh lọc cơ động, cần lắp được nó vào hệ thống thông gió của xưởng và nhà kho, dùng tinh thần thú kiểm tra lại mạch điện và sửa tạm thời nếu có tổn hại. Đã có một đội khác lo tiếp nhiên liệu và chạy máy phát điện rồi, sau khi xong việc chỉ cần vừa đánh vừa rút lui, trấn thủ hoặc hỗ trợ đội khác khi có sự cố.

Khi tinh lọc được không khí của toàn bộ khu công nghiệp, sẽ có đội khác đến xử lý tàn dư. Mười cặp tham gia nhiệm vụ hiện tại có thể hiểu là một đại đội tiên phong. Ưu tú nhất, cũng chịu nhiều nguy hiểm nhất.

“Em lắp xong máy tinh lọc rồi, chúng ta quay về trung tâm điều khiển thôi. P’Milk, chị vẫn còn trụ được chứ?” Love truyền câu hỏi đi theo liên kết tinh thần lực giữa hai người.

“ Vô tư đi, em xuống chậm thôi kẻo ngã.” Milk giơ chân đá văng một con quái, tay bận rộn thay băng đạn, miệng tía lia trả lời em.

“Chị có thể truyền âm mà, sao cứ phải lớn giọng thế?” Love bực mình, dội mấy hạt mưa đá vào mặt biển.

“Quen mồm ấy, sorry” Bọt sóng hiện thành chữ “Xin lỗi” thiệt to đáp lại mấy cục đá hồng giáng xuống.

Milk tiếp tục hộ tống Love tới trung tâm điều khiển, trấn cửa để em tập trung sửa đường dẫn điện, chỉ cần một chút nữa, khi Love truyền âm báo thành công, họ có thể rút lui.

Milk nã súng vào các ô nhiễm thể tràn ra từ các ngóc ngách, không nhận ra sương đen quanh mình càng dày đặc.

 Đột ngột, một tiếng ẦM vang lên từ đâu, luồng khí ô nhiễm đậm đặc thổi mạnh, cuốn phăng máy móc, ô nhiễm thể, và cả người lính gác vốn kiên định trấn giữ cửa ải.

Luồng bão từ trường hỗn loạn trong sương đen ô nhiễm tạo thành một cơn siêu bão đặc biệt dập nát liền mấy nhà xưởng, cuốn một đống phế liệu lên núi. Cho dù ở trong phòng điều khiển Love cũng không khỏi bị ảnh hưởng, gió lớn đập văng cửa sắt Milk đóng lại cho nàng, khiến Love bị thổi bay, đập thẳng đầu vào cạnh bàn điều khiển. Chất lỏng ấp áp bừng lên, màu đỏ mơ hồ che khuất tầm mắt. Chỉ trong tích tắc tâm trí vì chấn động mà buông lỏng ấy, Love mất dấu Milk.

11.

Trong giây phút nhận ra liên kết giữa mình và chị bị cắt đứt, máu trong người Love như đông lại. Vội vàng mò mẫm bò dậy, đưa ống tay áo lau vội trên mặt để không bị khuất tầm mắt bởi màu đỏ chảy thành dòng từ trán.

Bản năng khiến nàng khuếch tán mạnh mẽ chất dẫn đường tinh lọc xung quanh, loại bỏ hết thảy sương đen, mò mẫm đi tìm dấu vết của người cộng sự quan trọng nhất. Jaguar phản ứng với nguyện vọng của chủ nhân, dựng móng vuốt, lấy tốc độ hiếm có liên tục loại bỏ tàn dư ô nhiễm thể xung quanh.

Love cắn môi, ép mình tỉnh táo lại.

Phải hoàn thành nhiệm vụ. Công sức của P’Milk và mình không thể đổ vỡ tại đây được. Bàn tay run rẩy nhanh chóng thao tác, nhưng trong não ngày càng hôn mê. Máu đỏ lại chảy xuống che khuất tầm mắt, thêu dệt nên cơn ác mộng từ quá khứ.

Cơn bão từ trường đến quá đột nhiên, nàng mất liên kết với cộng sự của mình. Cho dù đã điên cuồng tìm kiếm, nhưng đã quá muộn, nàng đến quá muộn. Nếu có thể nhanh hơn dù chỉ một phút, nàng đã không phải chứng kiến điều đó. Nếu anh tin tưởng nàng nhiều hơn dù chỉ một phút, anh đã không phải kíp nổ bom tự sát.

“P’Pat!!!”

“Anh…xin lỗi!!!”

Nước mắt thay thế màu đỏ lọc sạch tầm mắt mơ hồ của nàng. Love siết chặt tay, lại lần nữa đưa ống tay áo lên lau mặt. Tinh thần lực như vẽ nên bóng hình một người con gái cao ráo với nụ cười ngây ngốc.

“Em sẽ không để chị xảy ra chuyện, P’Milk! Tin tưởng em, nhất định phải tin tưởng em!!!”

12.

Mặt biển trở lại với màn đêm đầy bão tố, những cơn sóng thần nhào lên như muốn cắn nuốt hết thảy sự vật xung quanh.

Điên cuồng, ngột ngạt, đen tối.

Milk vật lộn với chính thế giới tinh thần của mình.

Ô nhiễm thể, phải tiêu diệt, không thể ăn.

Khí ô nhiễm, phải tránh xa, không được lại gần.

Co cụm trong góc tối đầy mùi bùn đất ở một nơi lạ lẫm, xung quang toàn là khí độc cùng ô nhiễm thể, Milk lại phải thu mình tránh xa. Vì biển khơi trong lòng cô đang thúc giục cô cắn nuốt hết thảy ô nhiễm.

Nuốt rồi, sẽ mạnh hơn.

Không được, nuốt sẽ thành quái vật.

Thành quái vật thì sao chứ?

Thành quái vật sẽ rất xấu.

Ai quan tâm chứ?

Ai quan tâm…

“Love…đúng vậy, Love sẽ không thích.” Milk cắn chặt hàm răng dần hóa sắc nhọn của mình, đạp văng mấy con ô nhiễm thể. Trong đầu tự huyễn hoặc về một cơn mưa màu hồng cùng giọng nói ngọt ngào như siro dâu

“P’Milk, tin tưởng em!”

Đúng vậy, tin tưởng em, mình làm được, tin tưởng em, tin tưởng em, tin tưởng em.

Lặp lại trong đầu ba chữ đó, như người chết đuối vớ được cọc, như người lạc lối tìm thấy mồi lửa, Milk khom lưng, há miệng cắn mạnh vào bắp tay trái. Dùng cánh tay khóa chặt hàm răng sắc nhọn, dùng cơn đau làm hưng phấn tinh thần, dùng chất dẫn đường còn sót lại trong vòng tay làm ngọn đuốc cho lý trí, Milk lảo đảo đứng dậy, điên cuồng đẩy lùi đám ô nhiễm thể xung quanh.

Không được chạy loạn, Love sẽ tìm thấy mình.

Phải dọn hết đống ô nhiễm thể, Love sẽ tìm thấy mình.

Không được ĂN ô nhiễm thể, Love sẽ tìm thấy mình.

.

.

.

Không biết bao lâu, không biết tinh thần đã bị ăn mòn đến mức nào, không biết thân thể đã thành bộ dạng gì, Milk đã chờ được nàng.

Chờ được Love của cô.

“P’MILK!!!” Giọng nói như ảo ảnh xa xăm. Nhưng Milk biết đó không phải ảo giác. Cơn đại hồng thủy lấp lánh trút xuống gột rửa đêm đen trong tinh thần Milk kia, tuyệt không phải ảo giác. Giống như lần đầu hai ta gặp nhau vậy, em lại lần nữa nhấn chìm chị trong cơn say ngọt ngào rồi, người đẹp ơi!

“Thấy không, chị làm được mà, chị tin tưởng em”

Qua màn nước mắt, Love tìm lại được rồi, nụ cười ngây ngô chỉ thuộc về mình nàng.

.

.

.

Nhưng nụ cười ngây ngô của Milk chỉ được trong phút chốc, và cho dù luồng đại hồng thủy ngọt ngào có gột sạch ô nhiễm rồi muốn cuốn phăng luôn sự tỉnh táo của Milk tới đâu, thì cô vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hoảng quên cả ngủ.

Người đẹp của cô từ đầu đến chân đều như mới tắm từ chậu máu ra.

Milk hoảng loạn tiến lên ôm chặt nàng vào lòng.

“Love. Love, em sao thế này?!!! Nghe chị nói gì không?!!! Love!!!!” Run rẩy muốn lay em dậy trả lời mình, nhưng bị dòng máu liên tiếp chảy ra từ mũi, miệng của em làm cho không dám cử động. Milk bàng hoàng không biết phải làm sao, cứng còng người ôm em, gọi tên em, mong nhận được hồi đáp. Nhưng mà, không có gì cả, ngay cả cơn mưa nho nhỏ màu hồng thể hiện liên kết giữa hai bên cũng dần dần biến mất.

“Không được, em không được dọa chị. Em nói là phải tin tưởng em mà. Chị làm được rồi, em cũng phải thực hiện lời hứa, làm cộng sự vĩnh viễn của chị chứ.”

“Love, em còn nợ chị bữa tiệc lớn, nợ chị thật nhiều, thật nhiều thứ…”

“Chị tuyệt đối không để em rời bỏ chị đâu, Love Pattranite!!!”

13.

Bệnh viện lớn thành phố G

“Cho nên mi nợ ta một, à không hai tháng bao thầu các cuộc nhậu, chịu không?” Namtan hớn hở ép giá chiếc bạn đồng niên.

“Được” Milk trở lại với phiên bản lạnh lùng khó đăm đăm, tích tự như kim nhưng lại hào phóng hầu bao đáp ứng yêu cầu đầy tính trục lợi của đứa bạn xấu xa.

“P’Namtan, làm vậy không hay lắm đâu, chúng ta tới đây thăm bệnh mà.” Film kéo tay cộng sự của mình cằn nhằn. Mắt lại lén lút nhìn Milk. Eo, vẫn là khó ở lạnh lẽo, mắt Love hẳn là cận nặng rồi mới thấy người này dễ thương.

“Thời gian thăm bệnh là mười phút, sau đó phải để em ấy nghỉ ngơi.” Milk nhìn đồng hồ, nói.

“Ủa mi nghĩ mi là bác sĩ hở, nói như đúng rồi thế?” Namtan vặc lại, có mười phút thì chẳng đủ cho Film nhà cô buôn chuyện. “Mà mi cũng là người đến thăm bệnh mà, có quyền gì…”

“Ta là người nhà, không phải khách giống mấy người. Thích ý kiến không?” Milk nheo mắt, túm cổ Namtan lại, tay kia lại rất lịch sự kéo rộng cửa cho Film vào.

“Mi buông ta ra, có người nhà nào lại kéo cổ khách thế không? Film ơi cứu chị, đợi chị với!!!”

Namtan khổ đau níu kéo em cộng sự, rất tiếc, bất thành, chỉ có thể tiếp tục bị lôi đi.

“Bớt mồm lại, mi ồn quá, đây là bệnh viện.”

“Mi bỏ ta ra thì ta im, không thì mất mặt cả nút luôn nè!!!”

.

.

.

“Mình xin lỗi vì P’Namtan ồn quá.” Film che mặt nói với Love, người còn đang ngồi trên giường bệnh cười ngả nghiêng vì cuộc đối thoại ngoài cửa.

“Mình cũng xin lỗi vì thái độ của P’Milk, dạo này chị ấy lại đổi sang mode khó ở rồi, chắc vài hôm nữa sẽ bình thường lại thôi à.” Dù nàng cũng không biết trạng thái nào của Milk mới tính là bình thường.

“Dù sao đi nữa, hôm nay mình tới chúc mừng cậu đây. Nghiên cứu định vị đồng đội giữa bão từ trường của cậu được giải thưởng rồi đó. Xem xét đến vụ việc lần trước, có khi còn trao huân chương cống hiến cho cậu không chừng.” Film vuốt cằm nói.

“Không đến mức đấy đâu chứ, cái thiết kế đó rốt cuộc vừa thô sơ vừa đầy lỗi mà…suýt nữa thì mình hẻo luôn rồi. May mà không đưa cho người khác thử nghiệm, nếu không thì chết ngàn lần không hết tội.” Love ngao ngán. Vì lấy chất dẫn đường là động lực chính để định vị cộng sự và nối liền lại liên kết, nàng nóng vội quên luôn con người mình không phải cái máy phát điện, lần thử nghiệm đầu tiên trong nhiệm vụ nguy hiểm lần đó nàng thật sự đã bước một chân qua cánh cổng thế giới mới vì bị chính nghiên cứu của mình ép khô tinh thần lực.

“Dù sao nhờ có cậu định hướng, lần này thật sự không hi sinh một lính gác nào, chắc chắn sẽ được thưởng lớn!” Film hân hoan “Phú bà, xin hãy bao nuôi mình!!!!”

“Không được, cậu về ăn vạ P’Namtan đi. Mình viêm màng túi vì nuôi cún rồi. Kén chọn lại hay đòi hỏi quá, phải ăn sushi cao cấp mới chịu cơ.” Love cười cười, nhớ lại cuộc đối thoại với người nào đó khi nàng mới tỉnh lại

“N’Love, em dọa ngốc chị rồi, chị cần bồi thường thiệt hại tinh thần!”

“Vậy chị muốn em bồi thường thế nào?”

“Một trăm, à không, một ngàn bữa ăn ở nhà hàng cao cấp, thời hạn cả đời, lúc nào chị muốn liền phải dẫn chị đi!!!”

“Thế thì em phá sản mất.”

“Vậy thì lấy tiền lương của chị bù vào, dù sao em trốn không thoát đâu.”

“Được, em không trốn. Em đã nói rồi mà, tin tưởng em!”

 



 -End- 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Thỏ và Cây anh đào

MÈO CHIÊU TÀI